Cô Dâu Thủy Thần
Phan_6
-Ngươi bị thương một cánh tay cảm thấy vẫn chưa đủ phải không?
Ngài cười nhạt kề sát gương mặt chàng, chất giọng nhẹ tênh thì thầm bên tai chàng. Những ngón tay thon mảnh của ngài luồn vào suối tóc óng ánh màu nâu đồng vuốt thật nhẹ nhàng chậm rãi. Đôi hàng mi đen huyền cong rợp nhẹ hạ xuống suy tư.
Chàng liếc nhìn ngài. Nụ cười bình yên. Ánh mắt thanh thản. Vẻ đẹp thuần khiết và cao quý của dược sư rạng ngời mê hoặc.
-Nếu ngài thật sự muốn làm tôi bị thương thì tôi cũng không thể chống lệnh.
-…
-…
-Ta đang nghĩ sẽ làm ngươi bị thương ở chỗ nào mới vừa lòng đây.
Những ngón tay của ngài nấn ná lướt trên môi chàng rồi hạ xuống chiếc cằm thanh tú, nhẹ nâng gương mặt chàng lên hướng thẳng về phía ngài. Chàng không phản kháng, không tránh né dù đôi tay đang siết chặt tấm chăn. Hai ánh nhìn tĩnh lặng chiếu thẳng vào nhau. Nhưng ẩn sâu trong đáy mắt bình thản là vô vàn cảm xúc rối loạn gào thét, dâng trào như cuồng phong bão táp.
Ngài bỏ tay xuống, lùi một bước. Chàng cúi mặt, đôi tay nắm chặt.
-Khiết Thảo. Con không sao chứ?
Thụy Hà Thần Nữ vừa vào phòng đã lên tiếng hỏi. Cử chỉ lời nói của bà vội vã lo lắng nhưng khí chất uy nghi cao nhã vẫn không chút mất đi. Theo sau bà là Lâm Nguyên và Bạch Hy.
-Dạ thưa, vết thương của con chẳng có gì nghiêm trọng đâu ạ.
Chàng đứng lên thi lễ từ tốn đáp lời. Nụ cười dịu dàng trên gương mặt thuần khiết băng thanh thể hiện sự bình tĩnh đã trở lại trong tâm trí.
Thần nữ mỉm cười dịu hiền gật đầu rồi quay sang Thủy thần nghiêm giọng căn dặn.
-Con phải chăm sóc Khiết Thảo cho tốt, có biết không?
Ngài choàng tay qua người chàng, ôn nhu chậm rãi.
-Khiết Thảo là thê tử của con, tất nhiên con phải chăm sóc thật tốt cho nàng.
Bà im lặng đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Bạch Hy. Nàng vội vàng đến trước mặt chàng nói lời tạ lỗi. Lâm Nguyên cũng nhã nhặn giúp nàng mấy câu.
-Chuyện nhỏ nhặt thế này. Mọi người không cần khẩn trương như vậy.
Khiết Thảo khẽ cười vô cùng cảm kích trước sự thành khẩn quan tâm. Tận trong sâu thẳm tâm can chàng lại cảm thấy vô vàn tội lỗi.
-Em chỉ sợ anh Lãnh Hà tức giận rồi hiểu lầm mà không tha thứ cho em.
Bạch Hy buông một tiếng thở dài. Thủy thần cười nhẹ nửa đùa nửa thật.
-Em nghĩ anh là kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?
-Sao lại không chứ?
-Bạch Hy. Em thật…
-Nếu không như vậy thì anh đã chúc phúc cho hôn nhân đại sự của em rồi.
Bạch Hy thần nữ nhẹ nhàng ngắt lời ngài. Đôi mắt nàng ẩn tàng lời thách thức không chút nhân nhượng. Phong thái của nàng lúc này lại có phần tương đồng với Hoàng Lạc Thần Nữ nhưng nét dịu dàng tinh nghịch phủ lên những tâm sự chân thành lại không khiến kẻ khác phiền lòng phật ý. Vì đây chính là hiện thực, đây chính là điều cả ba chôn giấu sâu thẳm tận đáy tim qua bao năm tháng trở thành trường thành vô hình vững chắc ngăn cách bằng hữu thâm giao, rẽ chia tri âm tri kỷ.
Thời gian chầm chậm trôi qua lặng lẽ.
Ngài bật cười thú vị. Giọng nói có chút mỉa mai đùa cợt.
-Ta đã có lỗi với em lâu như vậy sao?
-…
-Vậy thì lời chúc phúc muộn màng này, ta phải nói sao để có thể biểu hiện hết thành tâm thành ý của mình đây.
Bạch Hy vẫn nghiêm trang im lặng nhìn ngài. Nụ cười dịu dàng thanh thoát như sắc trắng bạt ngàn của những đóa hoa mai.
Ngài khẽ cười vô cùng thanh thản cầm lấy bàn tay của nàng đặt vào bàn tay Lâm Nguyên.
-Những điều này lẽ ra ta phải nói rất lâu rồi.
-…
-Ta chúc hai em tâm đầu ý hợp, vạn năm hạnh phúc, mãi mãi như chim liền cánh như cây liền cành không bao giờ tình nghĩa nhạt phai, không bao giờ chia lìa đôi lứa.
Ngài nhìn thẳng vào mắt họ. Những bàn tay siết chặt thâm tình. Gương mặt Bạch Hy đẫm nước mắt hạnh phúc vui mừng. Thụy Hà Thần Nữ thân ái nhìn chàng mỉm cười hoan hỷ.
… 13 …
.
Lễ Hội Cúng Trăng vào giữa mùa thu để tôn vinh Mễ Linh Thần Nữ và Thái Âm Thần Nữ trong sử sách còn mang tên là Lễ Hội Tế Nguyệt, là một trong hai lễ hội lớn nhất của cư dân Văn Lang hàng năm, lễ hội còn lại chính là Tết Nguyên Đán mừng năm mới vào đầu mùa xuân. Nghi lễ này tạ ơn thần linh đã ban ùa màng bội thu, cuộc sống ấm no sung túc và chuyện tình duyên viên mãn, gia đình hạnh phúc. Lễ Cúng Trăng diễn ra sau khi vụ mùa đã gặt xong, người dân sống trong cảnh nông nhàn thảnh thơi. Phẩm vật cúng thần không thể thiếu là bánh chưng bánh dày, lại thêm những khay trầu têm cánh phượng tuyệt mỹ, cùng những mâm bánh cốm xanh mướt màu lá dứa, những mâm xôi ngũ sắc ngũ vị ngọt bùi hương mật đường đỗ xanh, được làm nên từ bàn tay khéo léo của những con người Văn Lang thuần hậu chất phác.
Thủy cung hồ Yên Ba kết hoa giăng đèn lung linh huyền ảo. Hàng trăm cung nhân gia thần tập hợp trên sân điện nơi thạch đảo lớn nhất chuẩn bị giờ hành lễ. Ánh lửa sáng rực cuồn cuộn bốc cao, tỏa khói mịt mù theo những cơn gió đêm lồng lộng mang hơi sương giá lạnh. Vầng trăng đêm rằm ánh màu hoàng kim lộng lẫy, soi sáng màn đêm tĩnh mịch dưới nền trời thăm thẳm mờ ảo. Tất cả đều nghiêm trang an vị khi giờ lành đã đến. Lời khấn nguyện của gia thần nhận vai chủ tế vang lên thành khẩn được gió cuốn mãi lên những tầng không, hòa cùng âm thanh hùng tráng của dàn cồng chiêng và tiếng trồng đồng rền hơn sấm sét.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ánh trăng rực rỡ huy hoàng.
-Tại sao Mễ Linh thần nữ lại không được tôn vinh trong văn khấn?
Chàng đứng cạnh ngài khi lễ tế đã xong, một chút ngạc nhiên trong giọng nói.
-Lễ Hội Tết Nguyệt của thần linh mang ý nghĩa đôi chút khác biệt với người phàm. Thần linh thì không cần phải bái tế thần linh, chỉ cần cung kính đúng tước vị phẩm hàm. Nhưng Thái Âm Thần Nữ là vị nhiên thần có từ thời Hồng Hoang khai thiên lập địa, niên kỷ cả trăm vạn năm, pháp lực quyền uy vô biên vô tận. Vậy nên bách tiên chư thần đều phải tôn sùng lễ bái.
-…
-Hơn nữa, Nhân gian vẫn hay truyền rằng Ông Tơ Bà Nguyệt se kết tơ duyên nhưng thật ra chỉ có Tơ Lão thuộc Thiên Phủ là se duyên cho người phàm mà thôi. Việc cai quản tình duyên của thần tiên chính là Bà Nguyệt, tước vị Thái Âm Thần Nữ.
-…
-Nếu làm mất lòng bà ấy, bị se kết một đoạn tơ tình oan nghiệt ngang trái, khác gì tự rước họa vào thân, sống không yên mà chết cũng chẳng được.
Ngài cười nhạt vẻ nhạo báng mỉa mai. Chàng bất giác bật cười thú vị.
-Nếu vậy tơ duyên của người phàm và thần linh thì ai sẽ định liệu đây?
-…
-…
-Có lẽ là chẳng ai quan tâm lo lắng nên nếu bị ngăn cản chia ly sẽ rất bi thảm đoạn trường như Ngưu Lang Chức Nữ ngày xưa.
Thủy thần cười nhạt buông lời nhẹ tênh. Ánh nhìn dò xét lướt qua gương mặt chàng.
Khiết Thảo im lặng lơ đãng ngắm trời đêm. Ánh mắt xao động tan nhanh vào bóng tối.
-Anh chị không đi thả Thiên Đăng sao?
Bạch Hy hân hoan mỉm cười chào hỏi. Lâm Nguyên đứng bên cạnh nàng cầm một chiếc đèn lồng vẽ hình những đóa bạch mai bay bay trong gió cùng dãy núi uy nghi thấp thoáng đường chân trời đỉnh mờ mây phủ.
-Ta đang chờ Điệp Tuyên mang Thiên Đăng đến.
Ngài vừa nói xong thì cô và anh xuất hiện giữa màn hơi nước mờ mờ ảo ảo. Cô cẩn thận cầm mấy chiếc đèn lồng vẽ hình mây mưa vần vũ, sóng nước mênh mông cùng những chiếc lá cỏ xanh mượt mảnh mai đọng sương đêm lấp lánh. Nhiều cung nhân gia thần khác cũng vô cùng phấn khởi hào hứng với màn hội đêm trăng, khi tay ai cũng mang một chiếc đèn lồng được tạo tác tinh xảo khéo léo, hình họa sống động thú vị thể hiện tâm tư tình cảm. Họ đặt vào đó những mảnh giấy đỏ viết ước nguyện gửi đến Thái Âm Thần Nữ trên Nguyệt Cung cầu mong tình duyên được viên mãn hạnh phúc.
-Chúng ta đi thôi.
Ngài dịu dàng nắm tay chàng bước khỏi sân điện cùng với mọi người.
Cả hai hòa vào đám đông đứng khắp bãi đá bằng phẳng, trống trải giữa hồ Yên Ba rì rào sóng vỗ. Vầng nguyệt mùa thu tròn vành vạnh tỏa rạng sáng ngời, dát vàng dát bạc lên những ngọn sóng nhấp nhô xô vào bờ đá. Bọt nước óng ánh vỡ tan ra ngàn mảnh tựa pha lê lấp lánh tung bay theo những làn gió lướt qua mặt hồ. Màn sương nhạt nhòa lạnh lẽo đã bị ánh lửa và hơi ấm từ vô số chiếc đèn lồng xua tan không còn dấu vết, làm hiện ra vô vàn thạch đảo hình thù kỳ dị đan xen xa gần.
Mạc Tần dâng lên cho ngài chiếc khay gỗ đặt bút mực và mấy tờ giấy Trắc Lý đỏ thắm. Bạch Hy và Lâm Nguyên đã rời đi.
-Ta sẽ giúp ngươi viết mấy lời ước nguyện.
Ngài nâng bút chấm mực. Chàng cười nhẹ ôn hòa.
-Tôi có thể tự viết được mà.
-Vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn nên cẩn thận vẫn hơn.
-Tôi thuận tay trái không nghĩa là không thể viết bằng tay phải.
Chàng đáp lời nhẹ nhàng, âm sắc chậm rãi ôn hòa. Thủy thần im lặng trao bút cho chàng, đôi mắt ánh lên nét cười kỳ lạ. Ngài xoay người lãnh đạm nhìn quanh rồi bước đến gần mặt nước khi chàng viết mấy câu chữ vào giấy thắm.
Tờ giấy nhỏ được cuộn lại dán vào thanh gỗ khung đèn. Ngọn lửa ấm áp đỏ rực làm không khí dần nóng lên rồi nhẹ hẫng giúp chiếc đèn dễ dàng bay lên không trung theo gió. Ánh sáng xuyên qua làn vải mỏng, họa lên mặt đất bóng hình hoa văn vẽ trên thân đèn khi mờ khi tỏ, vừa thực vừa hư. Những hình ảnh nhảy múa đan xen theo bóng người như tinh nghịch quyến luyến. Tất cả vui vẻ cười đùa, hân hoan trò chuyện chờ đến giờ thả đèn theo nhịp cồng chiêng.
Khiết Thảo đưa mắt nhìn ngài rồi cầm lấy khay gỗ trên tay Mạc Tần.
-Tôi sẽ mang đến cho Thủy thần.
-Ngài ấy chưa bao giờ viết ước nguyện hay thả Thiên Đăng.
-…
-Có lẽ Thủy thần nghĩ tình duyên của mình chẳng bao giờ được viên mãn.
Anh thở dài vẻ cảm thán. Điệp Tuyên cũng bồi thêm mấy câu. Hai người họ huyên thuyên một lúc lại quay sang đùa giỡn với chàng.
-Hay lần này Khiết Thảo thử khuyên Thủy thần xem sao? Ngài ấy mà chịu viết chắc chắn chúng ta sẽ may mắn cả năm.
Anh và cô cùng bật cười, bí mật nháy mắt với nhau rất tinh quái. Chàng mãi suy tư không chú ý hành động kỳ lạ đó lại gật đầu bước đến chỗ ngài. Thủy thần im lặng một lúc rồi khẽ cười lạnh nhạt nhìn khay gỗ.
-Ước nguyện của ta có lẽ Thái Âm Thần Nữ không quản được.
-Viết một ước nguyện không tốn bao nhiêu công sức. Ngài cũng chẳng mất mát gì.
-…
-Nếu ngài không viết ước nguyện ình thì hãy cầu chúc cho người khác.
Chàng từ tốn thuyết phục. Đôi mắt bình thản ánh lên nét hy vọng mơ hồ.
-Ngươi đã cầu nguyện điều gì? Ta chắc là không phải cho ngươi.
Khóe môi ngài ẩn hiện nét cười hư ảo.
-Tôi cầu mong tình duyên của những người tôi yêu thương sẽ được hạnh phúc viên mãn.
Ngài trầm ngâm một lúc rồi cầm lấy khay gỗ bảo chàng.
-Vậy ngươi hãy viết giúp ta mấy câu đi.
Khiết Thảo thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nâng bút chờ đợi.
-Ngươi hãy viết rằng…
-…
-Lãnh Hà muốn Khiết Thảo sống bên cạnh trọn đời trọn kiếp.
Lời nói cùng nụ cười nhẹ tênh hòa trong gió lạnh mất hút vào đêm tối, nhưng bàn tay nâng bút giữa không trung vẫn khẽ run lên nhè nhẹ. Vài giọt mực vô tình nhỏ lên tờ giấy hồng tỏa ra xung quanh từng chấm nhỏ li ti như những đóa hoa huyền sắc bung nở giữa nền trời đỏ thẫm. Mấy tiếng tí tách khe khẽ làm chàng giật mình choàng tỉnh. Đôi mắt tĩnh lặng bình yên thường ngày xao động trong khoảnh khắc. Thần thái thuần khiết băng thanh cũng thoáng nét bàng hoàng.
Thủy thần trầm tư quan sát từng biểu hiện của chàng. Nụ cười khinh mạn đùa cợt thấp thoáng nở trên môi. Đôi mắt ánh lên nét tuấn lãng cao ngạo cố hữu.
-Những chuyện thiêng liêng không nên đùa.
Chàng buông tiếng thở dài cúi mặt lấy tờ giấy khác. Thủy thần nghiêng người về phía chàng thì thầm nhẹ nhàng. Gương mặt cả hai dường như không khoảng cách.
-Ngươi nghĩ là ta đang đùa sao?
Chàng lùi nhanh một bước, hướng ánh mắt về phía Lâm Nguyên và Bạch Hy cách đó không xa rồi quay sang nhìn ngài, chỉ im lặng nhìn ngài thật lâu. Ánh sáng lung linh của hàng trăm chiếc đèn lồng xung quanh không thể soi rõ gương mặt anh tuấn lạnh lùng của ngài, càng không thể soi rõ những tâm tình ẩn hòa trên đó. Trong đôi mắt thăm thẳm hun hút như vực sâu vô đáy, không những hàm chứa những tia cười lúc ẩn lúc hiện tựa sao rơi cuối trời, mà còn phản chiếu gương mặt kém phần bình thản an nhiên. Trái tim chàng bất giác loạn nhịp khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
Gió bất chợt thổi mạnh. Sóng bất chợt vươn cao.
Bọt nước trắng xóa vỡ tung ra ngàn mảnh nhuộm màu ánh trăng lấp loáng.
-Ngươi lại suy nghĩ quá nhiều phải không?
Ngài nói với nụ cười nhẹ tênh lạnh nhạt. Cánh tay đưa ra vuốt mấy lọn tóc rối tung óng ánh màu nâu đồng vào nếp thật ôn nhu.
-Ngươi là người của ta, là tộc Thang Tuyền hiến tế cho ta. Ngươi ở bên cạnh ta trọn đời trọn kiếp thì có gì sai?
-…
-Hãy mau viết cho xong đi.
Ngài thu tay, vẫn là chất giọng khinh ngạo lạnh lùng. Khiết Thảo im lặng cúi mặt hoàn thành mệnh lệnh. Nụ cười ẩn trong bóng tối nhẹ nhàng nở trên môi chàng. Cảm giác ấm áp chạm vào từng ngõ ngách tâm hồn chàng như ánh trăng dịu dàng phủ trùm khung cảnh.
Mặt hồ mênh mông đen huyền dậy sóng.
Sương lạnh lãng đãng nhạt nhòa uốn lượn.
Tầng không bao la bất tận tràn ngập những chiếc đèn lồng lung linh ánh lửa mang theo ước nguyện tình duyên viên mãn bay lên Nguyệt Cung.
.
.Nguyệt Cung
Theo truyện cổ tích Việt Nam, ta có ông Tơ bà Nguyệt và Chú cuội cây đa. Nguyệt Cung được biến tấu và ngụy tạo lộn xộn linh tinh từ những truyện này. Những đoạn giải thích cho bối cảnh thần thoại bên dưới được trích từ Thiên Niên Vạn Nguyệt.
Thái Âm Thần Nữ và Duyên Viên
“Mấy chục vạn năm nay từ khi Viễn Cổ khai thời, thần tiên nào bén mảng tới Nguyệt Cung đều bị Hồng Hoang thần nữ Thái Âm búng một ngón tay bay mất. Nghiêm luật của Thần Vương cũng không thể chế định nơi đó cùng với Nhật Cung và Đại Tử Mạc. Cái Duyên Viên kia cũng lắm hay ho. Thư tịch viết rằng Duyên Viên trồng đầy trầu cau xanh mướt quanh năm có tác dụng như bùa yêu tình dược. Hồng Hoang thần nữ Thái Âm sẽ dùng mực thắm từ trầu cau mà viết tên hai vị thần tiên mang duyên nợ lên một tờ giấy đỏ rồi buộc lại bằng chỉ hồng treo trong vườn Duyên. Chữ phai tơ đứt giấy mờ thì nợ duyên đoạn tuyệt. Việc se duyên kia cũng chưa rõ lắm, chẳng biết là tự ý Hồng Hoang thần nữ Thái Âm hay Thiên Mệnh chiếu trên dòng Ngân Hà”
Sau khi Cây đa và chú Cuội bay lên cung trăng
“Khi cây lơ lửng gần Nguyệt Cung, Hồng Hoang thần nữ Thái Âm đã dùng thuật giữ lấy. Từ đó trên Nguyệt Cung có thêm Đại Đa Thụ và tiều phu Cuội. Mấy vạn năm qua, chàng nhờ công đức tích được và chuyên tâm tu luyện mà trở thành thần tiên mang danh Thượng Cổ thần Thạch Tử. Ngày nay, khi nhìn lên Nguyệt Cung sẽ thấy loáng thoáng hình ảnh cây đa cao lớn sum suê cành lá và bóng dáng vị dược thần ngồi dưới gốc cây giã thuốc.
Nói riêng về Đại Đa Thụ kia cũng lắm thú vị huyền diệu. Mỗi năm cây chỉ rụng một lá xuống đại dương Nhân giới. Loài cá heo đã chờ sẵn liền tranh nhau đớp lấy, xem như vị thuốc quý để cứu chữa thương tích bệnh tật. Tuy nhiên, lá cây đối với thần tiên không thể cãi tử hoàn sinh, chỉ là loại mộc dược giúp tăng cường thanh tẩy thần lực. Vốn dĩ thần tiên tu luyện đều mang thần lực khác nhau, khi truyền dẫn cứu nguy dễ bị nhiễu loạn mà tẩu hỏa nhập ma đi vào tà đạo nên phải có thuốc dẫn. Đại Đa Diệp chính là loại thuốc dẫn duy nhất nhưng không phải ai cũng dễ dàng xin được”Giấy Trắc Lý
Còn gọi là giấy Gân Nghiêng.
Một giai thoại thứ hai nói về việc du nhập giấy vào Trung Quốc từ Nam Việt. Nguồn trích dẫn từ sách Thập Di Ký của Vương Gia (TK thứ 4), được Tiêu Ỷ san nhuận vào TK thứ 6. Chuyện kể rằng, Trương Hoa (232-300) đã soạn cuốn Bác Vật Chí dâng lên Vũ Đế. Công trình gồm 400 quyển được rút lại còn 10 quyển. Hoàng đế ban cho Trương Hoa đồ dùng để chép lại công trình : một thỏi mực bằng đá Khotan, một cây bút cán bằng sừng kỳ lân (đến từ nước Liêu Tây) và một vạn tờ giấy Trắc Lý Chỉ (giấy Gân Nghiêng) đến từ Nam Việt. Tài liệu còn viết thêm rằng các từ ngữ Chỉ Lý và Trắc Lý có thể đổi chổ cho nhau. Người phương Nam làm giấy bằng rong. Gân của nó dọc và ngang đều chạy nghiêng, vì vậy mà có tên đó.
Giai thoại này không được sách cũ nào nhắc lại, nhưng đến TK thứ 10, nó được nhắc lại trong chương nói về giấy của cuốn Văn Phòng Tứ Phả do Tôn Dị Giản biên soạn. Ông này có thêm lời giải thích lấy từ sách Bản Thảo (659) như sau :
“Cây Chỉ Lý có vị ngọt, rất mát, không độc. Trị cảm hàn ở tâm và phúc, làm tăng nhiệt trung bình và tiêu hoá ngũ cốc. Làm tằng khí của dạ dày và ngăn tiêu chảy. Nó mọc trong hồ đầm phía Nam Trường Giang (sông Dương Tử : Yangtze river). Đào Hoàng Cảnh (451-536) tác giả Thần Nông Bản Thảo Kinh , nói rằng: người phương Nam dùng cây đó làm giấy.”
… 14 …
.
Hình ảnh những chiếc đèn lồng đã tan hẳn vào đêm. Mọi người lần lượt rời bước để lại sự trống trải tịch liêu cho sóng nước xô bờ. Ngài bất ngờ nắm lấy tay chàng giữa không gian tĩnh lặng sương đêm. Thanh âm dịu dàng tan nhanh vào gió.
-Đi với ta.
Chàng không hỏi thêm âm thầm bước theo ngài. Hai dáng người song hành băng qua sương bạc nhuộm đầy ánh trăng, kéo bóng ảnh liêu xiêu đan cài trên nền đá trắng xanh lạnh lẽo. Đường hầm xuyên vào lòng núi lấp lánh lân tinh lại đính những viên dạ minh châu dịu dàng tỏa sáng, mơ hồ đưa bước chân lữ khách vào cõi thiên thai. Ngài vén tấm rèm dây leo điểm những đóa hoa dại li ti nở muộn đọng đầy sương khuya để chàng bước ra ngoài. Mặt hồ Yên Ba phẳng lặng mênh mông tràn ngập ánh trăng hư ảo, trải ra bất tận kết nối đường chân trời không một thạch đảo nào án ngữ. Từng cơn gió khẽ lay màn sương mỏng manh mờ nhạt làm làn nước cũng gợn sóng lăn tăn. Trên nền trời thăm thẳm bao la như dải lụa huyền lấp lánh sao rơi, hiện lên Ngân Hà vạn dặm chia cách Ngưu Lang Chức Nữ.
-Ngươi muốn sang đó bằng cách nào?
Ngài cười nhẹ nhìn chàng, cánh tay chỉ hướng thủy đình ẩn hiện phía xa xa nằm lẻ loi trong màn sương mờ không cầu nối, chỉ có chiếc thuyền gỗ đơn sơ nhỏ bé bập bềnh trên bến.
-Ngài còn cách nào khác ngoài chiếc thuyền kia sao?
Chàng thành thật hỏi. Ngài bật cười.
-Còn có ta.
-…
-Ngươi có muốn thử không?
Ngài trầm giọng thì thầm, siết chặt hơn bàn tay mảnh khảnh đang nằm trong tay mình. Chàng thoáng lưỡng lự rồi gật đầu bỏ qua mọi suy tính.
-Được.
-…
-Tôi đi với ngài.
Nụ cười băng thanh thuần khiết trên môi chàng tuyệt mỹ như những đóa bạch mai ngậm sương đêm, khẽ lay trên cành dưới ánh bình minh toàn bích. Ngài bất giác ngẩn ngơ một khắc rồi vòng tay ôm lấy chàng tung người lên không. Chàng giật mình níu chặt vai ngài, một thoáng bối rối lướt qua gương mặt. Thủy thần khẽ cười bay qua làn nước thật nhẹ nhàng. Từng chỗ chạm của mũi chân lên mặt hồ phẳng lặng mờ sương chỉ như chiếc lông vũ rơi trên thủy gương không gợn sóng. Mái tóc cả hai nhẹ vờn trong gió tựa tơ huyền lấp lánh bóng trăng. Màu trắng bạc lộng lẫy của xiêm y rung rinh đùa nước vương đầy ánh nguyệt.
Chàng lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt khinh mạn kề sát bên mình nghe trái tim đập loạn. Ngài chạm chân lên thềm đá thủy đình nhưng ánh mắt vòng tay vẫn không chút buông lơi.
Thời gian ngưng đọng trong tĩnh lặng bình yên.
Không gian hòa nhịp trong hơi thở ấm nồng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian